Tôi là bà mẹ của hai con nhỏ, cũng là một nhà quản lý. Trong suốt quá trình làm việc và sống tôi đã học được rất nhiều bài học và thay đổi chính bản thân mình để trở nên tốt hơn trong cả vai trò làm mẹ và làm quản lý. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình, hy vọng bạn nào đó thấy có ích.
Tôi đã lớn lên dưới sự áp đặt, quyết đoán của ba mẹ. Họ đã lập trình sẵn mẫu hình trưởng thành của tôi theo cách họ muốn. Tôi luôn bị kiểm soát mọi thứ: nghề nghiệp, thời gian, sở thích, hôn nhân và cả cuộc sống gia đình riêng của tôi.
Tôi đã kết hôn với ông xã, người có tính gia trưởng và rất độc tài. Anh không muốn tôi suy nghĩ khác và làm khác ý anh trong tất cả mọi việc.
Tôi là mẹ của 1 bé trai tự kỷ, hội chứng rối loạn phổ tự kỷ của con khiến tôi phải trấn áp và kiểm soát mọi hành vi để con không đi sai và trái với những đứa trẻ bình thường bên ngoài.
Tôi đã cảm thấy mình không thuộc về nơi tôi đang sống, trong hiện tại lẫn trong tương lai. Tôi không thấy tôi trong mọi kế hoạch, tôi không có niềm tin và không ai tin ở tôi. Tôi bế tắc hoàn toàn, tôi không can đảm cùng ôm 2 con kết thúc cuộc sống tẻ nhạt này dù đôi lúc vượt quá đỉnh điểm chịu đựng của tôi. Tôi bị bất lực có điều kiện và tin rằng dù mình cố gắng hay vẫy vùng cũng không thay đổi được hoàn cảnh, định mệnh và tất cả mọi người xung quanh tôi. Tôi như 1 con nhím, một việc xảy ra đối với tôi đều là to lớn và khủng khiếp luôn khiến tôi tấn công lại bất kể ai. Tôi không còn niềm tin chính mình và cuộc sống và không muốn tiếp cận, chia sẻ, gặp gỡ bất kỳ ai trong suốt thời gian 2014-2019.
Tôi từng là một quản lý độc tài, luôn ở trạng thái phòng thủ, làm mọi cách để kiểm soát hệ thống và con người theo ý tôi. Chỉ lơ đễnh một giây tôi sẽ không chịu được vì nghĩ tất cả mọi người sẽ tranh thủ sơ ý này để qua mặt tôi và làm theo ý của họ. Tôi không tin bất kỳ ai và ai cạnh tôi cũng thấy sự áp lực rất lớn.
Tôi đã học được những điều gì? Những tư duy quản lý, lối sống, tấm giương nào đã ảnh hưởng đến tôi?
• Tôi thả lỏng chính mình, hiểu được lãnh đạo khác với quản lý qua tấm gương từ chị Cherry Vu – Coach xin xò nhất của tôi. Tôi nhìn thấy chị Cherry và các bạn học không gồng mình, không chống lại cả thế giới như tôi. Họ tin đồng đội, tin chính mình và rất nhân văn (dù họ thừa sức dùng lập luận và kinh nghiệm của mình để áp đặt được người khác, nhưng họ không làm).
• Tôi học được công việc của NGƯỜI LÀM VƯỜN – chăm sóc cho mảnh vườn, tạo điều kiện cho cây cối tự phát triển, tự nở hoa theo cách mà nó muốn. Tôi không còn áp đặt hay kỳ vọng phải theo ý mình trong mọi việc. Tôi học được việc tiếp tục học hỏi và cải tiến, có rất nhiều điều hay cần trải nghiệm, áp dụng và được chỉnh sửa bởi người đi trước và người cố vấn. Tôi từng dừng lại nhiều lần vì cho rằng mình đã đủ kinh nghiệm, không có gì mới mẻ và mọi thứ người khác ca tụng để làm cuộc sống này bớt tiêu cực mà thôi.
• Tôi học được việc khiến tổ chức tốt hơn, mọi người hạnh phúc hơn là một sứ mệnh có ý nghĩa, khiến bản thân tôi hạnh phúc, tôi mang lại giá trị cho mọi người bằng khả năng của mình. Như tôi từng được chị Cherry cố vấn, được trục vớt lên từ một cuộc đời tưởng như bế tắc.
Tôi đã thay đổi như thế nào? Kết quả là gì? Tôi đã học được gì từ những thay đổi đó.
• Thay đổi:
Quản lý: Từ một người bảo thủ dạng đàn anh/ chị trong mô hình tổ chức màu đỏ, bảo vệ và loại trừ đồng đội như những con cờ, luôn trong tâm thế phòng thủ, chiến đấu bất kỳ lúc nào để bảo vệ quan điểm, tôi đã trở thành người biết lắng nghe. Tôi tập để đồng đội tự quyết định điều phù hợp và tốt nhất với họ. Tôi biết tôn trọng đồng đội của mình, tôi hiểu rằng mọi người đều có giá trị và ưu điểm riêng. Khi có sự cố hay vấn đề xảy ra, tôi sẽ xem ở hệ thống và cách quản lý để hiểu vì sao thay vì tôi chỉ trách cứ và cho rằng mọi người vô dụng.
Gia đình:
Cuối năm 2019 tôi gặp được chị Cherry. Tôi mạnh dạn mở áo khoác chống đạn tự tạo ra cho mình, đến hỏi chị : em không thuộc về gia đình, tương lai không có em và em cũng không có niềm tin, mọi người cũng không tin nơi em. Em không có cả 3 điều quan trọng đó, em không biết mình muốn gì, cần gì và làm gì trong cuộc đời này?
Chị Cherry đã chỉ ra cho tôi thấy tôi có giá trị, tôi có khả năng, tôi có thể thay đổi hoàn cảnh của tôi. Chị cũng trao cho tôi cơ hội để tôi được mở mang đầu óc và tôi tiếp thu tất cả những gì chị dạy, từ quản lý trong công ty đến đến cách nuôi dạy con cái.
Tôi thực hành những kiến thức đã học vào trong cả công việc lẫn cuộc sống: tôikiểm soát được tình trạng rối beng và kém hiệu quả trong công việc.
Trong gia đình, tôi để con tự do, tôi dạy con tôi điều nào là đúng, là tốt và cho con tôi tập chọn. Tôi tôn trọng sự khác biệt của ba mẹ và ông xã, tôi không tấn công bất kỳ ai, kể cả những người muốn kiểm soát tôi.
Kết quả:
Tôi đã thả lỏng được chính mình, không áp đặt con cái, chồng và ba mẹ, đồng nghiệp, cộng sự. Tôi trình bày phương pháp và để họ quyết định. Tôi làm điều tốt nhất trong khả năng và để mọi người hành động để có được điều là tốt theo suy nghĩ của họ
Từ suy nghĩ bi quan của một bà mẹ nghĩ rằng cuộc sống này bị đóng chặt cửa khi có 1 đứa con bị tự kỷ, tôi đã có thể đi làm, đóng góp khả năng của mình để tổ chức được cải thiện, được học, được thực hành, được sai và được sửa.
Tôi gặp được người sếp rất nhân văn, vị tha và bao dung và luôn muốn nhân viên của mình trở nên tốt hơn, có cuộc sống tốt hơn, muốn khách hàng được trải nghiệm dịch vụ tốt hơn và mang đến cuộc sống tốt đẹp hơn. Những điều tôi vốn cho là cuộc sống trong mơ, đã dần chứng kiến đó là cuộc sống tôi đang tìm và muốn gắn bó.
Tôi học được gì từ những thay đổi đó
• Đừng chỉ đạo, áp đặt mọi người. Để họ tự do phát triển và sống theo cách họ muốn sẽ luôn tốt hơn.
• Đừng giới hạn mình bằng nỗi sợ hãi, mọi điều bạn muốn đều ở phía sau của sự sợ hãi
• Lắng nghe những trải nghiệm của người đi trước. Không ngừng học hỏi
• Đừng quá tự tin vào lý thuyết mình đã biết, vốn rất ít và tự hành động theo ý mình không tham khảo và học hỏi từ những người khác.
Tôi vẫn đang tiếp tục học tập và rèn luyện bản thân để trở thành một bà mẹ hạnh phúc, không bị áp lực vì con cái, không cáu bẳn, muốn con cảm thấy an toàn và hạnh phúc khi bên cạnh mình.
Tôi cũng muốn là một người con ba mẹ có thể tin cậy và chia sẻ những khó khăn với tôi, không âu lo vì tôi không tự mình lo được cuộc sống của riêng mình.